Hạ chạy trốn tiếng ve không kịp nở
Phượng dư thừa rơi vãi dọc đường quên
Tưởng có lúc không thể buồn thêm nữa
Nốt nhạc rơi nằng nặng đỏ bên thềm
Ta ngăn ngắt vào nỗi buồn con gái
Ngơ ngác cười dáng nước kẻ vô tâm
Những nghĩ suy biết một lần thắp lửa
Thổi đốm suy tư vào đa cảm trái tim mình
Thì không thể diềm nhiên thêm được nữa
Đặt cuộc đời thề tặng dưới trang thơ
Lần nữa nhé giành lòng không thể khóc
Xa cách ngày mai xin được khóc bây giờ!